Bao năm xa vắng quê nhà
Tết về trông mẹ đã già hơn xưa
Suốt ngày dãi nắng dầm mưa
Lo con ăn học, sớm trưa ngoài đồng
Giờ đây con đã lớn khôn
Thế mà mẹ vẫn, lo toan mọi bề
Có khi con cũng nghĩ về…
Thấy mình bất hiếu, chẳng hề để tâm “
Đời người sống được mấy năm
Mẹ dành tất cả, tảo tần vì con
Làm sao trả nổi nghĩa ơn
Sức mẹ giờ đã chẳng còn như xưa”
Sáu năm con mãi no đùa
Mười hai năm ấy, sớm trưa học hành
Bốn năm đại học lấy danh
Giờ đây thì chẳng, được thành quả chi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét